Cái namecard của tôi
Cách đây hai tuần, tôi có dịp tham dự một buổi hội nghị bàn tròn cùng khoảng 20 diễn giả tại Tp. HCM.
Sau phần giới thiệu là màn phát danh thiếp. Mọi người trao những tấm danh thiếp theo kiểu truyền thống. Riêng có một anh bạn khá trẻ thì không trao danh thiếp, mà trao mỗi người một tấm giấy note, trên đó có đầy đủ thông tin cá nhân và đặc biệt còn ghi một câu đại loại như:
"Hãy sống và khát vọng để thấy đời mênh mông"
Tới phần mình, tôi đứng lên trình bày: Thưa các anh chị, tôi cũng xin phép trao danh thiếp của mình.
Nói xong tôi bước lên cái bảng trắng đặt phía trên, rồi thong thả lấy một cây viết lông đỏ vẽ một ô hình chữ nhật trên tấm bảng. Tiếp theo, tôi ghi bên dưới chữ: GOOGLE. Trong ô chữ nhật đó, tôi ghi tiếp hai chữ: "Diễn giả".
Đến đây thì nhưng người bên dưới khán phòng đều đơ như cây cơ vì không hiểu chuyện gì cả.
Tôi bình tĩnh giải thích: Để tìm thông tin của tôi, các anh chị chỉ cần lên Google và gõ hai chữ: "Diễn giả". Kết quả tìm kiếm hiển thị trên cùng đó chính là trang cá nhân của tôi. Ở đây có đầy thông tin mà anh chị muốn tìm.
Đến đây thì mọi người mới Ồ... lên một tiếng thật to rõ. Riêng có một anh diễn giả trẻ, mà nghe đồn là chuyên gia truyền thông, chuyên gia SEO (tối ưu hóa công cụ tìm kiếm) thì mặt cắt không còn hột máu.
Nhiều người trong khán phòng còn lấy ngay điện thoại của mình ra làm thử ngay tại chỗ. Một trong số đó vừa gật gù vừa nói to: Đúng là chuyên gia thương hiệu cá nhân!
Phải, thương hiệu cá nhân không phải chỉ là cái tên ghi trên namecard mà phải là câu chuyện mà người ta nhớ được trong đầu.
Lúc đó tôi cũng tự hào lắm, nhưng về ngẫm nghĩ tôi tự hỏi sao lâu lâu mình lại làm những chuyện sốc lên tới nốc để người ta ghét không biết!
Nhận xét