Còn nỗi đau nào hơn
7h, ngày 12/03 đang trên con đường từ Tp.HCM về Bình Dương, tôi nhận được điện thoại từ dì út.
- Con đang ở đâu, về gấp, mẹ con đang mệt lắm.
Vừa dứt câu, tôi lao đi như một cách vô thức. Cảnh vật xung quanh nhòe đi. Mẹ bệnh đã lâu nhưng tôi chưa bao giờ muốn phải mất mẹ. Đó là một thử thách kinh khủng với tôi.
8h, gởi xe xong tôi chạy thẳng vào bệnh viện, nơi mẹ nằm. Lúc này, đã có rất nhiều người, mấy dì, cậu, anh và chị tôi cũng có mặt. Mọi người đang chuẩn bị đưa mẹ ra. Nhìn thấy mẹ đã hôn mê, những giọt nước mắt như chực sẵn cứ lăn dài trên mặt tôi. Tôi kịp đặt tay lên má gọi: mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ còn nhận ra con không??? Mẹ vẫn bất động, tôi đã muộn…
Đưa mẹ lên chiếc xe cứu thương để về nhà, vì bác sĩ bảo nếu không đưa về mẹ mất ở bệnh viện thì sẽ phát sinh nhiều thủ tục rườm ra lắm. Mình tôi ngồi bên mẹ, nhìn thật kỹ gương mặt dịu hiền của mẹ mà lòng tôi đau đớn. Mẹ nằm như ngủ, một giấc không biết bao giờ tỉnh lại. Tôi nói như trong cơn mê: Mẹ ơi, sao mẹ không đợi con. Con còn nhiều điều muốn nói mà. Mới hôm qua mẹ còn nhìn con, còn nói chuyện với con mà. Sao mẹ lại bỏ con đi đường đột như vậy chứ. Con trai của mẹ còn chưa được chăm sóc mẹ ngày nào mà. Mẹ đã từng nói sẽ cố gắng đợi đến ngày cưới của con mà. Mẹ ơi… Mẹ vẫn bất động và thở từng hơi yếu ớt. Tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc và những giọt nước mắt của mình nữa.
Một cảm giác giác ân hận xâm chiếm lấy tâm trí tôi. Giá như lúc mẹ bệnh, tôi tạm gác hết công việc để ở bên mẹ chăm sóc cho mẹ, giá như tôi thường xuyên gọi điện động viên mẹ, giá như tôi có gia đình sớm hơn để đưa mẹ về chăm sóc, giá như tôi giàu có hơn để mẹ hưởng một cuộc sống an nhàn, giá như tối đêm qua tôi ở lại bên mẹ để nắm lấy tay mẹ, nghe mẹ nói những lời cuối cùng của người… Còn bao nhiêu hối tiếc nữa, tôi không thể kể hết.
Rồi mẹ cũng được về nhà. Hai cái bình oxy đã sẵn sàng để mẹ thở những hơi thở sau cùng. Giờ mẹ nhắm chặt đôi mắt. Tôi chỉ còn biết bên cạnh mẹ, nắm lấy tay mẹ mà lòng chợt nhớ về những ngày xưa.
Ngày đó, mỗi sáng mẹ thường đánh thức tôi dậy sớm để học bài. Mẹ thường dạy tôi phải thức dậy sớm học sẽ nhớ bài tốt hơn. Tôi cũng nghe lời mẹ nhưng có khi không dậy nỗi, mẹ thấy thương nên để tôi ngủ luôn.
Ngày đó, tôi thích uống sữa nhưng vì gia đình nghèo, mua một lon sữa cũng không phải dễ dàng. Nhưng vì thương đứa con trai đang tuổi lớn, mẹ bảo: Con chạy lên bác Năm Hùng, nói bác ấy bán thiếu đến lương mẹ trả cho.
Ngày đó, mỗi khi mẹ đi làm về, chiếc xe đạp chở mấy cái thùng đựng mũ cao su kêu lanh canh làm con chó từ xa đã nghe thấy và chạy lại mừng mẹ. Tôi thì lôi mấy cái thùng đó ra để tìm xem có gì không và lúc nào tôi cũng tìm được một cái bánh, một gối xôi hay một bịch chè. Lần nào đi làm về mẹ cũng mua một thứ gì đó dành cho tôi và bỏ trong những cái thùng đó. Mẹ thương con trai mình lắm.
Rồi khi tôi lớn lên, đi học xa nhà, tôi không còn được ở bên mẹ nữa. Những lần gặp chỉ là những chuyến thăm nhà. Nhưng tôi nguyện sẽ cố gắng là một người thành đạt để được nuôi mẹ, giúp mẹ thoát khỏi cuộc sống vất vả bần hàn. Rồi một ngày kia, tin dữ đã đến. Mẹ được chẩn đoán mang căn bệnh ung thư phổi. Cha đã bỏ đi nên ba chị em thay nhau chạy chữa cho mẹ. Dù biết ung thư là cái bản án tử hình nhưng tôi vẫn luôn động viên mẹ, tôi dùng mọi liệu pháp tinh thần mà mình biết được để giúp mẹ chữa bệnh. Gia đình neo đơn, có những lúc mẹ phải ở bệnh viện một mình. Tôi chỉ đến thăm mẹ được giây lát rồi lại đi, lại hối hả vì công việc của mình. Những lúc thấy một mình mẹ lẻ loi nơi bệnh viện mà lòng tôi đau như cắt. Có những lúc hóa trị, mẹ phải một mình chống chọi với nhưng cơn đau mà đúng hơn là những cơn hành xác. Nhưng mẹ vẫn cố gắng vượt quà không một lời than thở nào.
Những lần ở bệnh viện, nhìn mẹ có được một giấc ngủ yên lòng tôi cũng thấy vui mừng khôn tả. Tôi cũng tranh thủ từng nụ cười cho mẹ. Biết mẹ thích xem phim hài, tôi mang theo latop của mình vào bệnh viện và mở cho mẹ xem. Chỉ cần được thấy mẹ cười thì tôi cũng vui mừng lắm.
Dù bệnh, nhưng mẹ lúc nào cũng nhớ về tôi, về đứa con trai của mẹ. Những lúc như vậy, mẹ thường lấy gọi điện cho tôi: Con hả, con đang làm à, con ăn cơm chưa… giọng mẹ yếu ớt lắm.
Mẹ chỉ hỏi vài câu không rõ mục đích, nhưng tôi hiểu mẹ đang nhớ tôi nhiều lắm. Mẹ muốn biết giờ này tôi làm gì, tôi có khỏe không, tôi có đói không… Vậy mà chẳng mấy khi tôi gọi cho mẹ, mỗi lần định gọi tôi lại sợ mẹ mệt nên không tiện nghe. Tôi đã quên mất rằng, mẹ muốn nghe thấy giọng nói của con trai mẹ biết chừng nào.
Cứ như vậy, mẹ đã trải qua đến 9 lần hóa trị. Tôi cũng mua rất nhiều loại thuốc khác nhau để mẹ uống, đã nhờ rất nhiều thầy để chữa trị. Nhưng kết quả vẫn ngày một xấu hơn.
Cứ mỗi lần về thăm nhà, tôi lại không khỏi đau lòng vì thấy mẹ một gầy đi. Tôi dành hết thời gian tết để ở bên cạnh và chăm sóc mẹ. Mẹ đặc biệt rất thích nghe tôi nói chuyện. Tôi cũng biết điều đó nên mỗi lần có thời gian là tôi kể cho mẹ nghe đủ chuyện trên đời. Mỗi lần như vậy, tôi thấy những đau đớn đang hành hạ thể xác mẹ cũng ngủ yên.
Những kỷ niệm đó như nhưng đoạn phim phát lại rất rõ ràng.
19h, những hơi thở cứ thưa dần, thưa dần, rồi dừng hẳn.
Mẹ đã thật sự ra đi. Mẹ đi thật nhẹ nhàng nhưng tôi cảm thấy như ai xát muối vào ruột gan mình. Đặt bàn tay vuốt mắt mẹ xong thì mọi thứ đều nhòa đi vì nước mắt. Tôi đã ngồi bên mẹ những tiếng sau cùng này chỉ mong mẹ tỉnh lại để tôi có thể nói với mẹ vài lời. Nhưng niềm hy vọng cuối cùng này của tôi đã không được toại nguyện. Mẹ đã đi thật rồi…
Trong nước mắt, tôi cảm nhận rõ nỗi hối hận của mình. Và tôi giận cha mình. Suốt thời gian chung sống, ông đã hành hạ mẹ. Rượu chè, hút sách ông có đủ. Ông cũng đã tàn nhẫn đánh đập mẹ trong nhưng cơn say. Mẹ đã chịu đựng người chồng này gần cả cuộc đời. Với tôi, cha chính là một phần gây ra cái chết cho mẹ. Ngày ông bỏ gia đình ra đi theo một người đàn bà khác, tôi giận nhưng mừng vì mẹ đã được giải phóng. Ba chị em thay phiên nhau yêu thương chăm sóc mẹ. Nhưng ông trời bất công, vui vẻ không bao lâu thì những gì cha để lại chính là căn bệnh oan nghiệt mẹ mang. Ngày mẹ mất ông vẫn không về.
Trước giờ tẩm liệm người chú hỏi:
- Có chờ cha con về không?
Tôi dứt khoát:
- Mẹ đã đợi cả cuộc đời rồi, đừng bắt mẹ phải đợi nữa.
Tôi quỵ xuống ôm lý cổ quang tài vừa đóng sầm cửa. Trong từng tiếng nấc, tôi nói với mẹ: Mẹ à, mẹ không mất đâu. Mẹ sẽ tồn tại vĩnh viễn trong lòng con và những ai mà mẹ yêu thương!
Diễn giả nổi tiếng, diễn giả xây dựng thương hiệu cá nhân,
diễn giả marketing, diễn giả PR, diễn giả tài ba, diễn giả số 1 việt nam, diễn
giả thế giới, diễn giả giỏi, diễn giả hàng đầu, diễn giả siêu hạng, diễn giả đắt
giá nhất hành tinh, diễn giả huỳnh minh thuận, diễn giả nghề hot, diễn giả là
nghề được yêu thích, diễn giả không phải ai cũng theo nghề được, diễn giả cần
năng khiếu, diễn giả cần tài năng, diễn giả phải rèn luyện, diễn giả có cuộc sống
tự do, diễn giả luôn dồi dào năng lượng, diễn giả luôn có sức thuyết phục, diễn
giả mang sứ mệnh cao đẹp, diển giả mang lý tưởng cao đẹp, diễn giả mang nghề
sang trọng, diễn giả là nghề có nhu cầu cao nhất trong xã hội, diễn giả là người
chia sẻ kỹ năng, diễn giả là phải đọc nhiều sách, diễn giả cần trải nghiệm, diễn
giả cần đạo đức, diễn giả không có nghĩa là diễn không thật, diễn giả thì rất
nhiều định nghĩa, diễn giả dù rất nhiều người, diễn giả không phải ai cũng giỏi,
diễn giả cũng có người lừa đảo, diễn giả cũng có người chuyên diễn thuyết bán
hàng đa cấp. Còn rất nhiều vấn đề về diễn giả nữa nhưng xin phép chia sẻ sau.
Xin cảm ơn. Tôi yêu nghề diễn giả!!!
Nhận xét