THẰNG PHÁT

THẰNG PHÁT

Thằng Phát là bạn tôi. Bạn tôi bởi vì nó học chung với tôi từ thời bé xíu. Mà không phải học chung, nó còn đá banh chung, đi chơi chung, nó cũng ở chung cái xóm và khổ hơn nữa là đã từng thích chung một cô bạn chung lớp.

Ngoài những cái chung đó, tôi và thằng Phát có một ranh giới lớn. Nhà nó giàu nhất xã, nhà tôi nghèo nhất làng. Nhà nó là một biệt thự, có nhiều xe tải, xe hơi, xe du lịch,… Nó chính là thằng quý tử của người Cha Giàu, tôi là đứa con khốn khổ của người Cha Nghèo.

Từ những năm lớp 6, thằng Phát được bố mua cho nó một chiếc xe Chaly, màu trắng để đi học. Nhà nó cách trường 2 km, nhà tôi cách trường 3 km. Tức nhiên là tôi đi học bằng xe đạp, tài sản của tôi. Và mỗi lần đi học thì tôi lại chay ngang nhà nó. Tôi còn nhớ, gần như ngày nào cũng vậy, đang đạp xe giữa cái oi nóng ban trưa khi đến trường thì lại nghe tiếng bạch… bạch… bạch… Đó là lúc thằng Phát chạy xe từ sau đến. Thế là nó kê chân vào xe đạp của tôi mà đẩy. Mới đầu nó đẩy chầm chậm, sau chắc vì đẩy tôi riết rồi kinh nghiệm hơn, nó đẩy tôi đi với tốc độ chóng mặt. Cảm giác thích lắm, sao tôi vẫn buồn!

Đến những năm học cấp 3, chúng tôi lại học chung một lớp, chung một ngôi trường cách nhà 15km. Và tức nhiên, tôi vẫn... xe đạp. 9 năm trôi qua, tôi vẫn nghe tiếng bạch… bạch ấy và thằng Phát vẫn đẩy tôi mỗi khi gặp trên đường.

Nếu là tôi, chắc các bạn cũng không vui được đâu, mà mặc cảm cho cái thân phận mình thì nhiều hơn. Nhiều lần khi nghe tiếng bạch bạch phía sau lưng tôi nói với nó:

- Mầy cứ đi trước đi, tao thích đạp từ từ ngắm cảnh!

Nó chẳng trả lời gì, cứ kê chân vào xe tôi rồi lại đẩy.

Phải, những người bạn tốt là những người có thể đẩy ta đi nhanh hơn.

Tuổi thơ của tôi và thằng Phát là như vậy. Tôi vui ít buồn nhiều, thứ duy nhất tôi lấy làm an ủi là tôi học giỏi hơn nó. Bằng chứng là tôi bước lên đại học không quá khó khăn còn nó phải trầy trật mãi rồi cũng bỏ cuộc. Nhưng niềm vui nhỏ nhoi này cũng chẳng được bao năm cho đến khi tôi nhận ra một chân lý: Đừng tự hào mình nghèo mà học giỏi, mà tự hỏi sao giỏi mà vẫn nghèo.

Cách đây vài hôm, tôi lại nhận được điện thoại của nó. Nó bảo:

- Mầy làm giúp tao cái địa chỉ email đi, cái hôm trước mầy làm bị sao vô không được nữa.

Trời đất, nó nói tôi mới nhớ, tôi đã từng tạo cho nó một cái tài khoản email yahoo cách đây gần 10 năm, vậy mà nó vẫn cứ dùng cái địa chỉ đó. Rồi đến khi không dùng được nữa, nó lại nhờ tôi. Tôi thoáng nghĩ thằng này lạ thật, 10 năm qua rồi mà tạo một tài khoản email nó không làm được. Thằng Phát đúng là thiếu nhiều kỹ năng, nhưng nó có cả một gia tài đấy các bạn ạ.

Vậy là vừa nhận điện thoại nó, 1 phút sau tôi gọi điện lại bảo:
- Tao đã làm xong email cho mầy rồi, tên địa chỉ mail là tên mầy, password là tên tao. Hiểu chưa!

(Chắc tôi muốn nó nhớ tên mình)

Sáng nay, nhìn tấm ảnh này tôi chợt nhớ về thằng Phát và nhớ cả tiếng bạch bạch ngày nào. Giờ hai đứa hai con đường, nhưng những khoảng cách ngày nào không còn nữa. Mỗi lần có dịp về thăm quê, người đầu tiên tôi gọi chắc chắn là nó.

Các bạn thân mến, tình bạn là món quà rất ý nghĩa mà cuộc sống ban tặng cho mỗi người chúng ta. Dù nghèo, dù giàu ai cũng có bạn, hãy trân giữ món quà này các bạn nhé.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến